Cần lắm những cây cầu…
Nỗi ám ảnh về một cây cầu khỉ
Thứ ba, 08/12/2009 06:55
http://www.baomoi.com/Home/GiaoDuc/www.congan.com.vn/Noi-am-anh-ve-mot-cay-cau-khi/3592481.epi
(CATP) Bảy năm qua, thầy cô giáo và học sinh ở xã Tây Yên, huyện An Biên, Kiên Giang phải “bò” qua cây cầu khỉ cheo leo dài trên 13m để đến trường. Gặp ngày mưa gió cầu càng trơn trợt khó đi. Mãi đến khi một học sinh té cầu chết đuối khiến các học sinh sợ bị “ma” bắt nên không dám qua cầu đi học.
Sự việc xảy ra ngày 22-11-2009. Em Trần Thị Bé Ngoan, học sinh lớp 3, điểm trường Kinh Dài C thuộc Trường tiểu học Tây Yên 2, đi qua cầu hái ổi chơi và té xuống kinh chết đuối. Người thân thấy con về muộn nháo nhào tìm kiếm, cuối cùng thấy xác Ngoan nằm gần cây cầu khỉ.
Sau cái chết của Ngoan, các học sinh qua cầu đều sợ không chịu đi học. Một số em còn xì xầm thấy một con ma mặc áo trắng bay phất phơ gần cầu. Trước tình hình này, ủy ban xã phải tới từng nhà vận động phụ huynh đưa con em tới trường. Thầy Lâm Văn Tol, giáo viên chủ nhiệm lớp em Ngoan buồn bã cho biết: nguy hiểm của cây cầu này ai cũng biết bởi các học sinh còn nhỏ, đi lại khó khăn. Vào những ngày xấu trời, các thầy cô luôn đến trước để túc trực giúp đỡ các em qua lại an toàn. Cũng do cây cầu quá nguy hiểm nên các thầy khuyên học sinh nên rủ nhau đi chung, nếu có bề gì còn kêu người lớn cứu.
Theo ông Mai Hồng Giềng, Hiệu trưởng Trường tiểu học Tây Yên 2, đã nhiều lần kiến nghị lên xã để thay cầu khỉ nhưng không thấy gì. Cây cầu khỉ này là “huyết mạch” để hơn 40 con em ở ấp Rạch Cóc đến 2 điểm trường Mũi Rảnh và Kinh Dài C. Ông Trần Quốc Tuấn, Phó Chủ tịch UBND xã Tây Yên nói: “Trước đây cũng nghe bà con, giáo viên ở Rạch Cóc phản ánh cây cầu bất tiện cho học sinh nhưng tôi mới nhận nhiệm vụ nên chưa kịp tìm hiểu sao UBND xã chưa bắc cầu cho học sinh đi. Chúng tôi sẽ dỡ cây cầu ván ở nơi khác đem về thay cầu khỉ này. Sau đó tìm nhà hảo tâm tài trợ chứ vận động người dân đóng góp rất khó bởi họ còn khó khăn lắm”.
L.T – L.T
Học sinh không dám đi học vì sợ té cầu
http://dantri.com.vn/Print-365493.htm
(Dân trí) – Ngày 3/12 ông Mai Hồng Giềng, hiệu trưởng trường tiểu học Tây Yên 2, Kiên Giang cho biết mấy ngày qua có hơn 40 học sinh của trường không dám đi học. Nguyên nhân là phụ huynh sợ các em đi học qua cầu khỉ bị té sông.
Trước đó, ngày 22/11, em Trần Thị Bé Ngoan, HS lớp 3 của trường tiểu học Tây Yên 2 đi qua cây cầu khỉ ở ấp rạch Gốc thì bị té sông và chết đuối. Người nhà Ngoan thấy em đi lâu không về nên vội vàng tìm kiếm, đến 21 giờ cùng ngày mới phát hiện xác của Ngoan trôi dưới kênh ở địa điểm gần cây cầu khỉ.
Cây cầu khỉ dài gần 20 m, nhưng ở khu vực này có tới 40 học sinh cần đến trường phải đi qua cây cầu này. Thời gian gần đây, thời tiết vào mùa mưa nên cây cầu bị trơn trượt, học sinh đi lại rất khó khăn. Những ngày mưa phụ huynh và giáo viên phải thường xuyên túc trực hai đầu cầu để giúp đỡ các em qua sông an toàn.
Được biết đã nhiều lần có nhiều học sinh bị té ở cây cầu khỉ này nhưng đã được thầy cô, người nhà và những người dân ở đây cấp cứu kịp thời. Riêng bé Ngoan bị té vào ngày chủ nhật nên không được phát hiện và cấp cứu kịp thời.
Cũng theo ông Giềng, do cây cầu khỉ quá nguy hiểm cho tính mạng học sinh nên nhà trường đã nhiều lần kiến nghị xã có biện pháp thay cầu mới để các em được đến trường an toàn, nhưng lúc nào xã cũng trả lời chưa có kinh phí.
Phạm Tâm
“Ước gì có một cây cầu cho tụi nhỏ đi học”
>> Học sinh không dám đi học vì sợ té cầu

Một ngày thương tâm của ấp Rạch Gốc
Bà Nghĩa kể cho chúng tôi biết, ngày 22/11, cháu của bà đi qua cây cầu khỉ trước nhà để qua phía bên kia sông chơi. Cho đến chiều tối vẫn không thấy Bé Ngoan về nên cả nhà đổ xô đi tìm. Chạy khắp các nhà hàng xóm vẫn không ai hay biết tin tức gì của cháu. “Lúc này cả nhà mới hoàn hồn nghĩ đến cây cầu khỉ và con kinh sâu ở trước nhà mà lo lắm” – bà Nghĩa xúc động kể lại.
Lúc này, gia đình bà Nghĩa mới nhờ các thợ lặn xung quanh cùng nhau quần quật cả khu vực có cây cầu khỉ bắc ngang nhưng vẫn không tìm được. Cho đến khoảng 9 tối cùng ngày mới phát hiện xác của cháu Ngoan nổi lên ngay đoạn giữa cây cầu. “Thật không biết sao thi thể của cháu nó nổi ngay giữa cầu mà cả một buổi chiều không ai tìm gặp” – bà Nghĩa nói tiếp.
Tin về cái chết của Bé Ngoan loan khắp cả ấp Rạch Gốc. Tức thì cha mẹ các em nhỏ ở đây bỗng dưng thấy sợ nên quyết định không cho con em mình đi học nữa mà bắt ở nhà nghỉ vài ngày.


Ngay cả thầy giáo dạy ở điểm trường Rạch Mũi nằm ở bên kia sông cũng “ớn lạnh” bởi bản thân thầy cũng không biết bơi. Dù cho cha mẹ của các em chỉ cho nghỉ 2 ngày nhưng thầy giáo quyết định cho học sinh của mình nghỉ cả tuần lễ để trấn an.
Quả thật, dù sự việc đã qua hơn 3 tuần lễ nhưng nhiều em học sinh học lớp 1 và lớp 2 của điểm trường Rạch Mũi khi chúng tôi tiếp xúc vẫn còn thấy sợ. Em Dương Văn Minh Đoàn (6 tuổi, học lớp 1) vừa nói vừa run: “Khi có người chết em sợ ma lắm. Đi qua cầu mà cứ nhắm mắt không hà”.
Em Trần Bảo Tín (8 tuổi, học lớp 2) cũng nói : “Em cũng bị té một lần rồi nhưng hên là té ở trong bờ cạn. Giờ có chị Ngoan chết ở dưới đó em hổng dám qua cầu luôn chú ơi”. Nhiều em khác cũng cùng chung tâm trạng như hai em học sinh trên khi chúng tôi hỏi đến chuyện đau lòng vừa qua.
Qua cầu phải… mặc áo phao
Ngay trong khoảng 1 giờ chiều ngày 11/12, chúng tôi thấy hàng chục em học sinh nhỏ nhắn (đang học ở điểm trường Rạch Mũi) đi học qua cầu phải đeo hai thứ trên người: cặp sách và áo phao. Giữa cái nắng chang chang của vùng biển, mặc cái áo sơ mi mỏng tang mà chúng tôi còn thấy nóng chứ nói chi đến mặc cái ao phao dày cộm. Nhìn các em học sinh mặc áo phao đi chầm chậm từng bước một qua cầu khiến chúng tôi không khỏi chạnh lòng.

Không chỉ cho con mặc áo phao qua cầu mà trước đó nhiều gia đình phải dùng xuồng máy để đưa con mình đi học. Bà Nguyễn Thị Nghĩa cho biết, có một người ở trong xóm tình nguyện đưa con em của các gia đình qua sông đi học, nhưng mỗi gia đình phải chịu chi phí 1 lít xăng, hết thì chia nhau xoay vòng. Bởi cây cầu khỉ mà chẳng ai dám cho con em họ đi nữa.
Tốp học sinh mà chúng tôi tận mắt thấy đi qua cầu cũng không phải các em tự đi mà phải có người dẫn dắt. Lúc thì tự cha mẹ các em dẫn đi, lúc thì thầy giáo dẫn qua các em mới dám. Một người dân ở đó cũng cho biết, khi nước lớn thì cây cầu khỉ này sẽ bị ngập một số đoạn (chủ yếu là buổi sáng) nên chính thầy giáo đã đổi lịch học buổi chiều vì thầy giáo cũng thấy sợ khi đi qua cầu.
Cho đến … ước mơ có cây cầu mới
Khi chúng tôi tiếp xúc với người dân ở ấp Rạch Gốc, hầu như ai cũng ao ước có một cây cầu để cho con em họ đi học được dễ dàng.
Ngay chính bản thân các em học sinh cũng bày tỏ là rất thích có cầu mới để các em không phải mặc áo phao, để mỗi lần qua cầu không còn sợ bị té nữa. Em Dương Kim Ngân (8 tuổi, học lớp 1) nói: “Em ước có cầu lớn để em có thể đạp xe đạp đi học như các bạn ở ngoài chợ”.
Được biết, điểm trường Rạch Mũi (thuộc trường Tiểu học Tây Yên 2) được xây dựng từ năm 2002, đất do một hộ dân hiến cho. Theo quan sát của chúng tôi, ngay cả điểm trường này cũng rất sơ sài, bởi trường không nhà vệ sinh, không sân chơi, chỉ trơ trọi giữa cánh đồng. Trường chỉ có được một phòng học vì thế buộc dạy lớp ghép (lớp 1 và lớp 2) khoảng gần 20 em.

Ông Trần Văn Tuấn, Chủ tịch UBND xã Tây Yên, cho chúng tôi biết : “Ấp Rạch Gốc có khoảng 50 hộ dân nên tính chung thì có khoảng 40-50 em học sinh đi học. Điều đáng nói là tất cả các em đều phải đi qua cầy cầu này. Em nào học ở điểm Rạch Mũi thì thôi, còn các em lớp 3-lớp 9 thì khi đi qua cầu phải lội bộ 3km nữa mới tới trường”.
Nói về cây cầu bắc qua kinh đê quốc phòng ở ấp Rạch Gốc, ông Tuấn cho biết, do trước đây giao thông khó khăn nên ngành giáo dục cho xây điểm trường nhỏ này để các em lớp 1, lớp 2 đi học. Chính vì thế phải bắc một cây cầu để các em đi qua sông. Cây cầu dài khoảng 34m, trước đây làm bằng cây dừa nhưng rồi lâu ngày bị mục. Được một số hộ dân đốn cây làm lại cầu mới và liên tục sửa chữa nhiều lần. Cây cầu chủ yếu chỉ phục vụ cho các em học sinh, còn người dân đi lại rất ít bởi bên kia sông không có nhà dân mà chỉ có ruộng đồng.


Còn tại sao phải xây trường bên kia sông, ông Tuấn cũng cho biết do bên đây không có đất mà con đê lớn là đê quốc phòng nên việc xây dựng không được thực hiện. “Do xã còn nghèo nên việc xây dựng một cây cầu vững chắc quả thật ngoài tầm tay của địa phương” – ông Chủ tịch xã bộc bạch.
Ông Tuấn bày tỏ thêm: “Nhiều năm qua, chúng tôi luôn kêu gọi các mạnh thường quân cùng chung tay góp sức tạo điều kiện cho địa phương xây cầu để phục vụ cho việc học tập của các em học sinh nhưng vẫn chưa được ủng hộ. Giờ qua báo Dân Trí, chúng tôi rất mong và tiếp tục kêu gọi sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm để có thể xây được một cây cầu mới, phần nào đó cũng đáp ứng theo nguyện vọng của hàng chục hộ dân ở đây”.
Bài và ảnh: Huỳnh Hải
Source: http://dantri.com.vn/c25/s25-367377/uoc-gi-co-mot-cay-cau-cho-tui-nho-di-hoc.htm
Cà Mau : Mong manh cầu khỉ, đò ngang
05:00′ 01/02/2009 (GMT+7)
http://vietnamnet.vn/xahoi/2009/02/826443/
– Để có thể đến trường, hàng ngày, học sinh ở ấp Trung Hưng (xã Lương Thế Trân, huyện Cái Nước, Cà Mau) phải chen chúc trên những chuyến đò mong manh hoặc phải đi qua những chiếc cầu khỉ chênh vênh đầy bất trắc…
Những chiếc cầu bê tông bắc ngang sông hoặc những con đò an toàn chắc, chắn luôn là niềm mong ước của các em học sinh ở một trong những xã xa xôi nhất của tỉnh Cà Mau.
Thứ Hai, 12/10/2009, 11:35 (GMT+7)
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=341128&ChannelID=13
Thanh Hóa: chông chênh bè mảng đến trường
TTO – Hằng ngày, mùa mưa cũng như mùa khô, hơn 200 em học sinh từ mầm non đến trung học ở xã Vân Am, huyện miền núi Ngọc Lặc (Thanh Hóa) phải qua sông Âm bằng bè mảng (đóng bằng cây luồng) để đến trường. Việc qua sông như thế này rất nguy hiểm đến tính mạng các em.
Sông Âm chảy qua địa bàn xã dài hơn 16km, chia đôi địa giới hành chính của xã. Trong 17 bản của xã thì bên hữu có bảy bản và có bốn bản vừa nằm bên tả vừa nằm bên hữu sông Âm. Trong khi đó các trường học của xã đều nằm bên tả sông Âm, nên học sinh bên phía hữu sông Âm đến trường phải đi bằng bè mảng rất vất vả, nguy hiểm.
Ông Lê Văn Duyên – phó chủ tịch UBND xã Vân Am – cho biết: để tạo điều kiện cho các cháu bên hữu sông Âm đến trường, nhiều năm qua UBND xã đã tổ chức cho hai người (được trả lương) chuyên đưa đón học sinh qua sông miễn phí tại bến đò Đắm. Tuy nhiên, vào những ngày mưa lũ, nước sông Âm dâng cao, chảy xiết rất nguy hiểm.
Trước thực trạng này, chính quyền xã đã nhiều lần kiến nghị với huyện, tỉnh có dự án đầu tư xây dựng cầu bắc qua sông Âm để đồng bào địa phương bớt khó khăn mỗi khi qua sông, các em học sinh đến trường bớt nguy hiểm, nhưng đến nay vẫn chưa được phê duyệt.
“Hiện các bậc phụ huynh chỉ mong ngành giáo dục – đào tạo hoặc Ban An toàn giao thông tỉnh Thanh Hóa sớm quan tâm, cấp áo phao, cặp cứu sinh… để học sinh qua sông Âm đến trường được an toàn hơn…” – ông Duyên nói.
Tin, ảnh: HÀ ĐỒNG
Cần lắm… những chiếc áo phao
SGGP – Thứ bảy, 10/01/2009, 15:43 (GMT+7)
http://www.sggp.org.vn/nhipcaubandoc/2009/1/178134/
(SGGP-12G).- Để đến trường, nhiều học sinh ở xóm Gò Ổi (xã Xuân Quang 2, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên) phải tự mình đánh sõng (thuyền nhỏ) qua sông giữa bốn bề nước trắng. Trong khi chính quyền địa phương đang nỗ lực hình thành một “bến đò chính quy” thì mơ ước nhỏ nhoi của người dân nơi đây là có được chiếc áo phao hộ thân cho con em mình khi đến lớp mùa mưa vẫn chỉ là… mơ ước!
Trẻ thơ giữa dòng nước xoáy
Đến bờ sông Kỳ Lộ vào giữa trưa trong cơn mưa tầm tã, gọi đến khản cổ vẫn không thấy có bóng dáng của bất kỳ chiếc đò ngang nào. Chờ hơn nửa giờ đồng hồ mới được ông Võ Văn Tùng, một người dân xóm Gò Ổi, cho đi nhờ trên chiếc ghe nhỏ.
Đúng lúc giờ tan trường, chúng tôi tận mắt chứng kiến những chiếc sõng nhỏ bé xuất hiện giữa mênh mông nước. Ông Tùng cho biết: “Khách muốn qua sông chỉ còn cách chờ đúng lúc người dân trong xóm quẩy sõng để xin đi ké. Ở đây, sõng là phương tiện duy nhất giúp mọi người đi lại. Chính vì vậy, việc học của các cháu gian nan lắm”.
![]() |
Em Nguyễn Chánh Tiên (lớp 4D, Trường Tiểu học Xuân Quang 2) đội mưa, tự tay quẫy sõng đưa chị gái đến trường |
Xóm Gò Ổi, xã Xuân Quang 2 tứ bề toàn nước, là phần đất tách biệt với phía bên kia sông Kỳ Lộ. Vào mùa hè, khi con nước xuống chừng mắt cá, học sinh trong xóm đến lớp chỉ cần lội là qua. Tuy nhiên, từ tháng 9 trở đi, nước sông lênh láng, sõng là phương tiện duy nhất giúp các em gắn bó với con chữ. Gần chục năm qua, ở xóm Gò Ổi không có lấy một “tay chèo chuyên nghiệp” nào làm nhiệm vụ đưa rước học sinh.
Điều đáng ngạc nhiên nhất là ở xóm Gò Ổi này, có nhiều học sinh cao chưa bằng nửa cây dầm phải tự… bơi sõng đi học! Em Võ Trọng Tuyên, học sinh lớp 6B, Trường THCS Hoàng Văn Thụ, cho biết: “Suốt 6 năm qua, ngày nào em cũng tự bơi sõng sang sông”.
Em Nguyễn Chánh Tiên, học sinh lớp 4D, Trường Tiểu học Xuân Quang 2, hồn nhiên nói : “Lũ lớn cháu không dám, còn lũ nhỏ tự cháu bơi sõng đưa chị cháu sang sông cùng đi học”. Nhìn chiếc sõng chở hai chị em Tiên chòng chành giữa những đợt sóng sùi bọt đục ngầu, ai nấy cũng đều ớn lạnh…
Trên đường đến trường, các em còn phải tiếp tục vượt qua “ải” suối Tre (thuộc thôn Triêm Đức, xã Xuân Quang2). Cầu suối Tre thường ngập quanh năm, chỉ cần đợt mưa lớn chừng hơn 30 phút là cầu ngập giữa dòng sông. Chị Trần Thị Thọ, một người dân trong thôn cho biết: “Năm nào cũng có người gửi mạng dưới chân cầu này nên chưa bao giờ yên tâm”. Chị Thọ lo âu cũng phải vì con chị cũng giống như nhiều đứa trẻ khác trong thôn, dù đã học lớp 6, làm sao chống lại dòng nước xiết?!
Ước mơ vẫn là… mơ ước!
Các em học sinh qua sông đến trường trong mùa nước lớn nhưng tuyệt nhiên trên sõng không có bất kỳ phương tiện cứu hộ nàơ. Hằng năm các cơ quan, tổ chức có tránh nhiệm ở tỉnh Phú Yên đều có các đợt cấp áo phao, hướng dẫn kỹ thuật chèo đò khi lũ lớn cho người dân ở các vùng ven sông nhưng không hiểu tại sao tất cả những “tay chèo” bất đắc dĩ ở xóm Gò Ôỉ này gần chục năm nay đều “ngoài vùng phủ sóng”?!
Anh Nguyễn Văn Tiến, ba của em Tuyền, bức xúc nói: “Xóm Gò Ổi có 30 nóc nhà, nếu yêu cầu Nhà nước xây cầu bắc qua con sông Kỳ Lộ rộng lớn e rằng khó thực hiện được. Chúng tôi chỉ mong bọn trẻ có áo phao hộ thân mà thôi!”. Rồi anh Tiến phân tích: “Dù bơi sõng quen nghề cỡ nào nhưng khi ra đến giữa sông gặp đám chà từ trên lao thẳng xuống thì không tài nào tránh được”.
![]() |
Phụ huynh Nguyễn Văn Tiến (xóm Gò Ổi, Xuân Quang 2) vác sõng bơi sông, đưa con đến trường |
Hầu hết các hộ dân ở Gò Ổi đều thuộc diện nghèo, sống cả đời không có mảnh đất cắm dùi nên phải đến chỗ sâu bậc nhất của một huyện miền núi dựng tạm ngôi nhà tranh vách đất để sinh cơ lập nghiệp. Có hộ nghèo đến nỗi không có tiền thuê thợ giỏi đóng cho con một chiếc sõng tốt để qua sông. Vì vậy, đành tự tay đóng lấy những chiếc sõng với chất liệu gỗ dễ mục, sẽ rất nguy hiểm cho người sử dụng.
Chủ tịch UBND xã Xuân Quang 2 Lê Văn Hùng băn khoăn: “Trong khi chính quyền địa phương đang nỗ lực hình thành một “bến đò chính quy” thì việc trang bị cho các em những chiếc áo phao là rất cần thiết, nhưng việc này vẫn ngoài tầm tay của xã. Sắp đến, xã sẽ tiếp tục kiến nghị mạnh với cấp trên để đáp ứng yêu cầu chính đáng của bà con”.
XUÂN HUY – HOÀI NAM
Đò ơi!
http://www.laodong.com.vn/Home/Do-oi/20099/155327.laodong
Lao Động số 207 Ngày 15/09/2009 Cập nhật: 8:03 AM, 15/09/2009
![]() |
Những chiếc đò an toàn được lựa chọn để đưa rước học sinh nghèo miễn phí. |
(LĐ) – 400 học sinh bỏ học vì không có tiền đi đò. 11.000 học sinh trong năm học này thuộc diện nghèo thường xuyên đi học bằng đò đang có nguy cơ bỏ học.
3 tháng phát động hỗ trợ tiền đò cho học sinh đến trường, Cà Mau nhận được trên 25 tỉ đồng. Cả hệ thống chính trị tại Cà Mau đang vận động tiền đò cho học sinh có nguy cơ bỏ học vì… đò đến trường!
Tròng trành con chữ trên những chuyến đò
Vùng bán đảo Cà Mau sông nước mênh mông, ai cũng biết. Để đến những mái trường thân thương, các em buộc phải đi qua những con đò dọc ngang sóng nước. Chưa có con số thống kê chính thức, toàn vùng sông nước Cửu Long có bao nhiêu em thường xuyên đến trường bằng phương tiện vận chuyển đường thủy nội địa.
Cà Mau thống kê có khoảng trên 31.000 em học sinh phổ thông thường xuyên đến trường bằng đò, An Giang có trên 1.000 học sinh người Việt bên kia biên giới vượt sông về đất mẹ Việt Nam học tiếng mẹ đẻ. Bạc Liêu, Sóc Trăng, Đồng Tháp… con số chắc hẳn không ít.
Tôi sinh ra ở miền sông nước Bạc Liêu, từ nhỏ đã thấy chiếc đò, lớn lên đi học nhà cách trường trên 4 cây số. Cứ mỗi sáng, mẹ đánh thức anh em tôi dậy vào lúc 4 giờ rồi cùng chèo xuồng ra chợ. Mẹ bán những thứ vặt vãnh trong vườn, anh em tôi đến trường. Trưa, đón đò khách lúc 11h30 về nhà. Những chuyến đò như thế đã âm thầm đưa chúng tôi đi đến an toàn.
Và bao giờ chú Bảy “đò” cũng lấy tiền bọn học sinh chúng tôi bằng 50% giá quy định chung. Khi học bậc THPT, con đường đến trường xa hơn, tôi phải đi qua 2 con đò dọc và một quãng đường xe đạp trên 12 cây số. Một ngày qua lại trên kênh xáng Bạc Liêu – Cà Mau đến 4 lần và chúng tôi chỉ trả tiền 2 lần. Ngày trước, huyện Giá Rai quy định các chủ đò ngang miễn hoàn toàn cho giáo viên và giảm 50% đối với học sinh.
Hỏi các bạn bè huyện Hồng Dân, Phước Long cũng vậy. Năm học này, ông Phạm Quốc Nam, Phó Chủ tịch UBND huyện Phước Long – cho biết, chủ trương miễn – giảm tiền đò cho học sinh, nhất là học sinh có hoàn cảnh khó khăn thực hiện khá lâu. Quy định này được HĐND huyện thông qua với một số ưu đãi về nghĩa vụ thuế cho các chủ đò chuyên chở học sinh sang sông đi học.
![]() |
Phó Thủ tướng Chính phủ – Bộ trưởng Bộ GDĐT Nguyễn Thiện Nhân dắt tay học sinh xuống đò. |
Tôi thật sự bất ngờ khi UBND tỉnh Cà Mau chính thức đưa ra con số vào năm học trước có đến 400 học sinh bỏ học vì thiếu tiền đi đò. Năm học này có đến 11.000 học sinh thuộc diện khó khăn có nguy cơ bỏ học do không có tiền đi đò.
Theo thống kê của ngành giáo dục Cà Mau, khoảng cách trung bình từ nhà đến trường trung bình 5 cây số và số tiền bỏ ra hàng tháng để chi cho tiền đò 150.000 đồng/em. Số tiền này sẽ là gánh nặng đối với những gia đình nông thôn, đời sống kinh tế còn khó khăn. Một chiến dịch vận động tiền đò cho các em học sinh vùng sông nước đến trường được triển khai thực hiện và bước đầu được đón nhận một cách nhiệt tình.
Chở yêu thương
Ông Bùi Khắc Lĩnh – ấp Kinh Lớn, xã Đông Thới, huyện Cái Nước (Cà Mau), gia đình nghèo – có 2 con thường xuyên đến trường bằng đò. Năm nay, ông có ý định cho một đứa thôi học vì gánh nặng tiền đò. Ý định này sẽ không còn lặp lại, khi nhà trường và UBND xã đến vận động và phát thẻ đi đò miễn phí cho năm học này. Ông xúc động nói: “Bây giờ thì tôi đã đỡ lo cái khoản tiền đò rồi. Tôi sẽ giáo dục con cái tốt hơn, khắc phục khó khăn để đưa các cháu đến trường thường xuyên học chữ”.
Đối với các em học sinh được hỗ trợ tiền đò bằng thẻ đi đò thật sự là một niềm vui. Các em không còn nơm nóp lo sợ thiếu tiền trả cho các chủ đò khi đi học.
Em Đoàn Ngọc Nga – lớp 8A Trường THCS Quang Trung, ấp Rau Dừa B, xã Hưng Mỹ, huyện Cái Nước – nhà cách trường trên 5 cây số. Hằng ngày em phải đến trường bằng đò dọc, nhận thẻ đi đò, em mừng ra mặt, nói: “Con đi đò đã nhiều năm nay, nhận được thẻ này năm nay đi đò miễn phí, mừng ghê luôn. Vậy là mai mốt tiền cha mẹ cho đi đò, con sẽ để dành mua thêm sách tham khảo”.
Không biết gia đình Ngọc có cho em tiền đi đò nữa không, nhưng nhìn cái cách em vui cũng biết là em rất mừng. Bởi vậy mà em Huỳnh Văn UÁt – ấp Khánh Tư, xã Đông Tân, huyện Cái Nước, bị khuyết tật – cứ cầm mãi thẻ đi đò như sợ vuột mất. Em cho biết, gia đình mình nghèo lắm, được các chú, các bác hỗ trợ tiền đò thật sự là niềm vui của gia đình em.
Trên 11.000 em học sinh tại tỉnh Cà Mau thuộc diện khó khăn được hỗ trợ tiền đò miễn phí ngay trong năm học này. Số tiền quy đổi cho chương trình này trên 20 tỉ đồng/năm là không nhỏ đối với tỉnh nguồn thu ngân sách không nhiều. Vì vậy, tại đây cần lắm những tấm lòng, những vòng tay đùm bọc các em ngược xuôi đến trường trên các con đò vững chãi.
Cách làm của Cà Mau cũng lạ không kém. Ông Nguyễn Tiến Hải – Phó Chủ tịch UBND tỉnh Cà Mau – cho biết: “Toàn bộ số tiền hỗ trợ không trực tiếp đưa cho học sinh, mà chúng tôi phát thẻ đi đò cho các em. Em nào có thẻ đi đò khi đi các chuyến đò dọc, đò ngang đều được miễn phí. Việc lựa chọn đò đưa rước học sinh do chính quyền địa phương cùng với nhà trường thẩm định.
Những chủ đò phải hội đủ các điều kiện an toàn giao thông đường thủy nội địa theo quy định. Tiền được đưa cho các chủ phương tiện theo hợp đồng vận chuyển”. Để công bằng trong việc xét chọn những đối tượng được ưu tiên theo chương trình, UBND tỉnh chỉ đạo Sở GDĐT cùng với Sở LĐTBXH cùng với chính quyền địa phương lên danh sách và danh sách này được niêm yết công khai tại trụ sở UBND xã và các điểm trường.
Tuy nhiên, chuyện hỗ trợ tiền đò cho học sinh khó khăn chỉ là giải pháp nhất thời đối với học sinh miền sông nước này. Bao giờ cái nghèo, cái khó của người dân vơi đi và toàn dân cùng chung lo cho sự nghiệp giáo dục thì chuyện tiền đò không phải bận tâm.
Sông nước sẽ bình yên
Trăn trở điều này, ông Nguyễn Tiến Hải – Phó Chủ tịch UBND tỉnh Cà Mau – nói như tâm sự: “Hiện nay, Cà Mau còn trên 1.580 cây cầu ở nông thôn chưa xây dựng được. Riêng số tiền bỏ ra để bắt nhịp đôi bờ lên đến trên 100 tỉ đồng, đó là chưa kể những tuyến đường giao thông nông thôn ấp liền ấp, xã liền xã. Chừng nào Cà Mau nối những nhịp cầu, làm những con đường nông thôn tạo điều kiện thuận lợi cho người dân đi lại, các em học sinh đi xe đạp đến trường thì chuyện đò dọc, đò ngang may ra mới chấm dứt”.
![]() |
Em Huỳnh Văn Út – học sinh khuyết tật – vui mừng với tấm thẻ đi đò miễn phí. |
Tuy nhiên, điều này đối với đặc điểm của vùng sông nước Cửu Long – không riêng gì Cà Mau – là điều khó có thể đạt được. Bởi dù có xây dựng bao nhiêu cây cầu, làm bao nhiêu kilômét đường đi nữa thì với sông ngòi chằng chịt, những con đò đưa rước khách sang sông vẫn tồn tại. Học sinh đến trường vẫn phải qua đò dù tỉ lệ giảm so với hiện nay.
Thật ra, chuyện tiền đò cho học sinh đến trường được Bạc Liêu áp dụng từ rất lâu. Nhiều địa phương quy định chủ đò giảm 50% cho học sinh từ THCS trở lên, miễn 100% cho học sinh tiểu học. Ông Trần Thanh Quan – Giám đốc Sở Tài chính Bạc Liêu – cho biết: “Dù HĐND tỉnh chưa có quy định riêng, nhưng hầu hết các địa phương khi xây dựng nguồn thu phí và lệ phí đều áp dụng như vậy”.
Học sinh bỏ học có nhiều nguyên nhân, trong đó có nguyên nhân không đủ tiền đi đò, tuy nhiên nếu nơi nào công tác xã hội hóa giáo dục được làm tốt, được người dân quan tâm thì tỉ lệ học sinh bỏ học rất thấp.
Ông Trác Văn Đây – Phó Giám đốc Sở GDĐT Bạc Liêu – cho biết: “Qua kiểm tra các đối tượng bỏ học tại Bạc Liêu, nhóm chiếm đa số là học lực kém, không theo kịp chương trình dẫn đến chán nản; kế đó là cha mẹ thiếu quan tâm, chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không thấy đầu tư cho giáo dục sinh lợi nhiều nhất, họ buộc con em mình nghỉ học để phụ giúp gia đình; kế đến là do hoàn cảnh khó khăn, thiếu tiền đi đò mà nghỉ học tại Bạc Liêu không đáng kể”.
Thực tế cho thấy, nơi nào cha mẹ học sinh quan tâm đến giáo dục thì dù có cách trở đò giang đến đâu, họ cũng cố gắng cho con em mình đến trường. Tại Cà Mau không hiếm những nơi như vậy. Có những vùng quê nghèo ven biển, họ vẫn đầu tư cho giáo dục rất lớn. Những làng đại học nơi cuối cùng của tổ quốc được người dân địa phương gọi là “xóm Huế” liên tiếp mọc lên tại vùng cực Nam tổ quốc.
Đời sống của bà con vùng sông nước Cà Mau còn khó khăn. Con số trên 11.000 học sinh có nguy cơ bỏ học vì tiền đò minh chứng điều đó. Nó cũng nói lên một điều mà ai cũng ngại nói ra, là họ còn chưa quan tâm đến giáo dục. Ngày hội giáo dục Cà Mau được tổ chức, hình ảnh Phó Thủ tướng Chính phủ – Bộ trưởng Bộ GDĐT Nguyễn Thiện Nhân phát thẻ đi đò và dắt tay các em xuống bến để rời trường đến nhà hy vọng sẽ đánh thức tiềm năng giáo dục miền sông nước này. Hy vọng rằng tiền đò không phải là cái cớ để các phụ huynh vin vào để cho con nghỉ học giữa chừng.
Đò ơi! Nếu ngày xưa cha mẹ chúng tôi xem là gánh nặng thì bây giờ chắc có lẽ chúng tôi sẽ mãi ở làng quê nghèo khó. Ai từng ở vùng sông nước Cửu Long đến trường mà không phải đi đò. Những chuyến đò miễn phí đưa rước học sinh càng nhiều ý nghĩa. Ơ Cà Mau, học sinh đến trường chẳng phải lụy đò.
Nhật Hồ
Lưu để đọc sau Email bài này Bản in Ý kiến bạn đọc
Các tin đã đưa
- Gieo chữ ở chốn mù sương
- “Nồi cháo từ thiện” của thầy Huỳnh
- Di sản 200 tuổi đang… trẻ lại
- Sống trong “dịch túi nylon”
- Giải cứu giữa rừng sâu
ÂU LO CON ĐÒ ĐẾN LỚP
Vượt nước xiết vùng biên giới
http://www.nld.com.vn/20090918012621314P0C1017/vuot-nuoc-xiet-vung-bien-gioi.htm
Sau khi đăng loạt bài cảnh báo về sự không an toàn trên những chuyến đò ở khu vực miền Trung, phóng viên Báo NLĐ ghi nhận thêm những chuyến đò đầy hiểm họa ở ĐBSCL. Đó là những chuyến đò đưa học sinh đến trường
Chiếc xuồng nhỏ xíu gắn máy “đuôi tôm” chở hơn 20 đứa trẻ ngồi chen chúc nhau, nín thở vượt dòng nước lũ chảy xiết trên sông Hậu để về đất mẹ học những con chữ vỡ lòng. Đó là hình ảnh quen thuộc của những học sinh Việt kiều ở Pẹc Chạy, quận Korthum, tỉnh Kandal, Campuchia trong cuộc hành trình qua biên giới để đến trường trên đất Việt.
Khai giảng trong mùa lũ
Xã Pẹc Chạy dân cư rải rác, không chợ, cũng không có tiềm năng nông nghiệp nên người Campuchia gốc Việt ở đây đa số đều nghèo khó. Phần đông sống dọc theo bờ sông Hậu đối diện với các xã Phú Hữu, Khánh An, Khánh Bình, thị trấn Long Bình, huyện An Phú, tỉnh An Giang. Chỉ riêng 3 xã Pẹc Chạy, Sầm Pa Puôl, Sơn Kha Mau của quận Korthum đã có khoảng 2.300 hộ, với hơn 10.000 dân Campuchia gốc Việt sinh sống. Hầu hết những gia đình ở đây đều có họ hàng, người thân ở bên kia bờ sông thuộc Việt Nam.
Năm nay, 4 xã, thị trấn vùng biên của huyện An Phú đón nhận khoảng 1.100 học sinh Việt kiều quay về học tập. Nhiều nhất là Trường Tiểu học Khánh An và Trường THCS Khánh An, đón nhận tổng cộng hơn 700 học sinh là Việt kiều Campuchia. Năm học mới bắt đầu cũng là lúc nước lũ đầu nguồn lên cao. Pẹc Chạy chìm trong nước, không còn lấy một con đường.
Xuồng nhỏ vượt sông lớn
Để tới lớp học bên này biên giới, các em phải bơi xuồng hoặc đi đò ngang, đò dọc. Hai anh em Nguyễn Văn Thanh và Nguyễn Thị Tú nhà ở tận trong Mương Vú, một thôn vùng sâu của xã Pẹc Chạy, sáng nào cũng tranh thủ dậy sớm, nấu cơm đem theo rồi bơi xuồng vượt cánh đồng Pẹc Chạy ra sông Hậu. Bà Nguyễn Thị Tư, mẹ của Thanh, Tú, cho biết hai đứa trẻ đang học ở Trường Tiểu học Khánh An. “Mặc dù để tụi nhỏ bơi xuồng đi học trong mùa lũ là hết sức nguy hiểm nhưng không có cách nào khác.
Vợ chồng tôi giăng câu, giăng lưới suốt ngày mới tạm đủ sống. Nếu cử ra một người đưa rước hai cháu sẽ ảnh hưởng đến thu nhập gia đình, càng khổ” – bà Tư bày tỏ. Không riêng Thanh, Tú, nhiều học sinh khác ở Pẹc Chạy cũng phải tự bơi xuồng đến lớp. Lớn hơn những học sinh khác, Nguyễn Văn Có, học sinh Trường THCS Khánh An, chịu trách nhiệm dậy sớm, bơi xuồng đến nhà rước từng học sinh, rồi cùng nhau vượt quãng đường thủy khoảng 5 km. Cứ mỗi trận mưa là cánh đồng lũ trở thành biển sóng, đầy hiểm họa.
Nhà có 3 anh em nhưng chỉ mình Có được đi học. “Hồi trước, ba mẹ tính chỉ cho con học tới lớp 5, biết chữ là cho nghỉ về tiếp ba mẹ giăng câu, lưới. Biết nhà nghèo, ba mẹ cực khổ nên con cố gắng học giỏi. Thấy vậy, ba mẹ cho con học tiếp lên cấp 2. Con đã tự bơi xuồng đến lớp từ hồi học cấp 1” – Có cho biết. Không may mắn hơn, hai em Trần Văn Nhiều, Đoàn Thị Kim Túc, học sinh lớp 1B, Trường Tiểu học A Khánh An, để đến được lớp học, mỗi ngày, hai em phải đi qua một cánh đồng ngập nước rồi mới đến bến đò ngang, sang sông.
Túc ngọng nghịu nói: “Đi trên cánh đồng ngập nước dễ bị trượt chân, nguy hiểm lắm. Tập, sách của tụi con bị ướt hoài”. “Nhà trường hết sức lo lắng cho sự an toàn của các em nhưng không có cách nào giúp đỡ. Vì hoàn cảnh mỗi em mỗi khác, gia đình các em lại sống trên nước khác” – cô giáo của Túc tiếp lời.
Anh Cường, nhà ở xã Pẹc Chạy, mỗi ngày đưa con đến lớp bằng chiếc xuồng nhỏ. Đây là trường hợp hiếm có ở vùng biên giới này. Cảm thông cho những người xung quanh, anh Cường đảm nhận đưa rước thêm một số học sinh khác trong xóm. Mỗi ngày, chiếc xuồng nhỏ của anh Cường chở gần 20 học sinh nhưng chỉ có vài chiếc áo phao, không ít người cảm thấy lo âu.
Từ trên cánh đồng Pẹc Chạy, chiếc xuồng nhỏ băng ra sông Hậu, lọt vào giữa dòng nước xiết. Lênh đênh, chao lắc, anh Cường cố bình tĩnh và yêu cầu lũ trẻ trật tự để giữ an toàn. Nhóm học sinh trên xuồng nín thở. Khi đò cập vào bến chợ Khánh An, lên được bờ, các em tung tăng đến lớp, để lại mọi hiểm nguy sau lưng.
1.000 học sinh có nguy cơ thất học
Bức xúc của những người lái đò đưa rước học sinh Việt kiều đi học là chuyện bị xã Khánh An thu thuế cao. Ông Huỳnh Văn Dừng, nhà ở Pẹc Chạy, đã có hàng chục năm lái đò đưa rước học sinh ở đây, cho biết: “Xã Khánh An yêu cầu tôi đóng thuế bến bãi 500.000 đồng/tháng. Tôi không đóng thuế, họ không cho đò vào bến chợ”.
Các chủ đò khác cũng bị yêu cầu đóng thuế tương tự. Ông Dương Dân, một trong những người lái đò ở đây, phân tích: “Cũng có con đi học, luôn tiện, tôi nhận đưa rước thêm những cháu khác. Mỗi cháu, tôi chỉ thu từ 1.000 đến 2.000 đồng/ngày, tùy theo quãng đường. Nếu trừ chi phí xăng dầu, phí đóng cho bên Campuchia mỗi mùa lũ 1,3 triệu đồng, tôi chẳng còn dư bao nhiêu.
Nếu không đóng thuế cho xã Khánh An, đò của tôi không được cập bến chợ, phải vào bến khác, nước chảy xiết, rất nguy hiểm”. Nhiều phụ huynh ở Pẹc Chạy khẳng định: Nếu không có đò đưa rước, hơn 1.000 học sinh Việt kiều không thể tới trường trong mùa lũ, nguy cơ thất học là rất lớn.
Kỳ tới: Mạng nhện giao thông thủy
Bài và ảnh: QUỐC DŨNG
Vượt sóng nhặt chữ
http://www.laodong.com.vn/Home/Vuot-song-nhat-chu/200912/165734.laodong
Lao Động số 275 Ngày 03/12/2009 Cập nhật: 9:48 AM, 03/12/2009
![]() |
Nhờ những chuyến đò nặng tình người này mà nhiều trẻ em ở xóm Bảy Trúc được đến trường. |
(LĐ) – Bao quanh bốn bề là nước mênh mông trắng đồng. Chòng chành trên chuyến đò của anh em hợp tác xã Phú Hiệp (xã Phú Hữu, huyện An Phú, An Giang) hùn nhau đưa các em học sinh (HS) đến trường, chúng tôi mới cảm nhận hết cái tâm, cái tình mà anh em chia sẻ: “Xóm Bảy Trúc này nghèo tiền, nghèo của, nhưng không để con em mình bị nghèo cái chữ, tương lai mù mịt…”.
“Tụi nhỏ bơi xuồng cực quá!”
Mùa nước tràn đồng, thường bắt đầu từ dạo đầu tháng 5 âm lịch, xóm Bảy Trúc (thuộc các tổ 1, 2, 3, ấp Phú Hiệp, xã Phú Hữu) lại bị chia cắt trở thành ốc đảo. Con đường di chuyển độc đạo chính là những chuyến đò trên dòng kênh Bảy Trúc. Thế nhưng, giữa bao la đồng trống thì những chuyến đò trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết khi gió thốc, gió giật làm chao đảo. Dẫu không phải gặp cảnh mưa giông, thế nhưng những cơn gió mạnh hôm tháp tùng cùng anh em trên chuyến đò đưa các em HS đến lớp, chúng tôi mới hiểu được phần nào cái khổ của người dân ở đây…
Đón chúng tôi ở đầu vàm tuyến kênh cuối giờ HS ra về buổi sáng, anh Trần Văn Thơm (Mười Thơm) – Phó Chủ nhiệm HTX Phú Hiệp – nói: “Giờ này anh em bắt đầu đưa chuyến về cuối buổi sáng, đưa giáp cuối vàm là cũng vừa để đón lượt ra. Mỗi ngày, anh em đưa 6 lượt ra vào đều ran”. Sắp xếp chỗ ngồi mấy em HS tiểu học ổn định, chiếc ghe chành bắt đầu nổ máy. Hướng thẳng về phía cuối vàm, chuyến đò tẻ nước đưa các em nhanh về kịp bữa cơm trưa.
Ngồi mũi ghe, anh Phạm Chiến Thắng – Chủ nhiệm Hợp tác xã Phú Hiệp – chỉ tay về phía những ngôi nhà nhấp nhô trong biển nước rồi nói: “Em thấy đó, ở xóm Bảy Trúc này dù nước lên ít hay nhiều gì thì cũng trắng đồng. Thấy tụi nhỏ bơi xuồng cực quá lại nguy hiểm nên mùa nước nổi năm nay, anh em trong HTX họp bàn, lấy nguồn quỹ công ích ra đổ xăng dầu, mua áo phao cứu sinh, ghe thì anh Hải (Phó Chủ nhiệm) cho mượn, anh Mười Thơm đứng ra coi sóc chuyện tổ chức, đưa rước sao cho an toàn”.
![]() |
Nhờ những chuyến đò nặng tình người này mà nhiều trẻ em ở xóm Bảy Trúc được đến trường. |
Vì sự an toàn cho các em
Đưa em cuối cùng về nhà an toàn, chuyến ghe dừng tại điểm tập kết đoạn gần cuối tuyến kênh. Ngồi chờ đến đầu giờ chiều (13 giờ), chuyến đưa các em học phụ đạo bắt đầu, chúng tôi có dịp hàn huyên tâm sự cùng các anh về những chuyến đò mùa nước nổi ấy.
Anh Mười Thơm kể: “Không phải đến bây giờ anh em mới nghĩ ra chuyện đưa đò cho sấp nhỏ, thật ra những chuyến đò ấy đã có hơn chục năm rồi. Người khơi nguồn chính là anh Tám Tề (Huỳnh Thái Tề). Lúc trước, cứ độ nước lên, lấy chiếc ghe chài với máy 5 ngựa rưỡi, ảnh đưa tụi nhỏ đi học miễn phí. 4 năm rồi, gia cảnh khó khăn nên ảnh nghỉ đưa. Xã hỗ trợ, thuê người đưa đò, nhưng người ta làm vì tiền chứ đâu vì cái tâm nên đưa rước cứ bữa nay bỏ sót đứa này, bữa nọ bỏ lại đứa kia, ở nhà vẫn phải bơi xuồng ra rước hết sức nguy hiểm. Nhưng cái mà anh em ở đây tức là họ đưa đò ăn tiền mà an toàn cho tụi nhỏ không đảm bảo; đưa đò 4 mùa, mùa nào cũng có chuyện chẳng may, vậy có tức không. Đã nghèo, cho con đi học để có cái chữ mà cứ nơm nớp lo chuyện chìm đò thì lấy tâm trạng đâu mà giăng câu, giăng lưới kiếm cái ăn?”.
Anh Sáu Khang (Huỳnh Lực Khang) tiếp lời kể câu chuyện chìm đò mới nhất diễn ra vào mùa nước nổi năm 2008. “Cũng dạo mùa gió bấc vầy nè, đang trưa ở nhà thiu thiu ngủ bỗng nghe tiếng thất thanh: Chìm đò, chìm đò… Biết chuyện chẳng lành, ba chân, bốn cẳng, anh em nhảy xuống xuồng, ghe nhanh chóng đến nơi. Ngụp lặn trong biển nước, mưa dai dẳng lạnh tê người mới đưa được hết 6 – 7 đứa nhỏ lên an toàn. Quần áo ướt nhem, sách vở trôi tứ tung, may mà tất cả đều lớn, biết lội hết, chứ không chắc có cảnh tang thương ở xóm Bảy Trúc hẻo lánh này rồi”. Đó không phải là chuyến đò duy nhất bị chìm, đã có những cái chết thương tâm từ sóng to gió lớn ở vùng đất cù lao đầu nguồn sông Hậu này.
9 – 10 em đến ngưỡng đại học
Gần 13 giờ khoảng chục em bắt đầu tập hợp: “Ông Mười ơi, hôm nay đưa tụi con đi sớm, có kiểm tra!”. Chiếc ghe nổ máy, tài công Huỳnh Triệu Phú (con trai người đưa đò đầu tiên Huỳnh Thái Tề) lên ga máy, chuyến đò tách bến giữa mênh mông biển nước. Đoạn đường 1,8km lâu lâu ghe lại chậm lại bởi những cây cầy khỉ, cầu tre lắt lẻo. Có lẽ, chỉ còn duy nhất cái xóm Bảy Trúc ở xã nghèo Phú Hữu này mới còn nhiều cầu khỉ đến thế. Không chỉ vậy, cả nghìn con người nơi đây đã mấy mươi năm ròng từ cái ngày đào kênh, lập ấp chưa biết ánh sáng điện trong nhà là thế nào. Xóm Bảy Trúc ấy vậy mới bị gọi đùa là xóm 4 không: Không điện, không đường, không trường, không trạm.
Chỉ tay về hướng con đê, anh Thắng cho hay: “Điện thì đang thống kê danh sách, còn đường thì anh em HTX cũng bàn rồi, nước rút là tụi mình đắp con đường này liền. Đắp cao được phần nào hay phần đó, chứ để chìm nghỉm trong nước vầy hoài sao được!”
Xóm Bảy Trúc dần khuất sau con nước trắng xóa. Mấy đứa trẻ ngồi lọt thỏm trên các băng ghế tạm giữa lòng ghe trong chiếc áo phao cứu sinh đùa nghịch, í a, í ới. Thế hệ thứ hai của người dân Bảy Trúc giờ đã có 9-10 em đi đến ngưỡng đại học, khoảng 80 em đang theo học từ bậc tiểu học đến THPT, xóm không có HS không đến lớp. Sự hiếu học vì một tương lai tươi sáng hơn cho vùng quê nghèo hẻo lánh đang được các chú, các bác vun đắp bằng những chuyến đò…
Hải Anh
Đọc thêm Vietnam.net :